Chuyển Phát Nhanh

Tác giả: Bún Riu N/A Lượt xem

Chuyển phát nhanh

Nhà thiên văn học Allan Sandage từng phát biểu: "Khoa học không thể giải đáp những câu hỏi hóc búa nhất. Các phương pháp khoa học thông thường không thể giải đáp tại sao có vũ trụ" Thế giới có đang được vận hành theo cách riêng của nó hay tất cả điều là sự sắp đặt trước của thế lực thần bí mà chúng ta chưa thể biết rõ. Mỗi một sự vật sự việc xảy ra trong đời ta liệu có phải là thử thách mà đấng sáng thế dành chúng ta hay không?
  • Chương 1: Chiếc hộp bí ẩn


    Các bạn đã bao giờ làm một việc trong vô thức để rồi điều đó khiến bạn phải hối hận chưa. Tôi thì có, tôi chỉ là một cô gái bình thường làm nhân viên văn phòng. Cuộc sống của tôi khá ổn định, trong cuộc đời tôi chưa bao giờ phải xảy ra những biến cố lớn điều đó khiến tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ sống yên ổn như thế mãi cho đến khi tôi lập gia đình rồi chết đi trong yên bình. Cô bạn của tôi Hạ Vũ khi nghe được điều ấy cười lớn cho rằng điều tôi nói thật vô lý

    "Ôi thần linh ơi, Khánh An của chúng ta suy nghĩ thật đơn giản. Tớ không hề cố ý nói gở đâu nhưng mà không ai sẽ trải qua cuộc đời bình yên hết, đó là quy luật của vũ trụ rồi. Cậu có thể trải qua nhiều biến cố nhưng bản thân cậu không nhận ra điều đó thôi".

    "Tớ chỉ nói điều mà tớ cảm nhận được thôi, cậu không thấy cuộc đời tớ quá là mĩ mãn à"

    "Do chúng ta không cùng suy nghĩ thôi Khánh An à. Engels đã  từng nói rằng: Tất cả những gì cố định đều biến thành mây khói, và tất cả những gì người ta cho là tồn tại vĩnh cửu thì nay đã trở thành nhất thời... Cậu hài lòng với cuộc sống điều đó rất tốt nhưng cậu không thể dậm chân mãi một chỗ được, cuộc sống của cậu sẽ không thể nào đi theo cách cậu mong muốn "

     Có lẽ tôi suy nghĩ đơn giản thật nhưng xét lại thì tôi nghĩ mình không xui xẻo đến mức uống nước bị mắc nghẹn rồi ngỏm luôn hay đang đi thì bị một cái chậu cây nào đấy rơi trúng đầu, những điều ấy khả năng xảy ra quá thấp. Hạ Vũ nói rằng tôi suy nghĩ quá đơn giản ngược lại tôi lại nghĩ rằng do cô bạn tôi suy nghĩ phức tạp hơn người bình thường. Hạ Vũ là một luật sư và cô ấy luôn luôn đề phòng mọi thứ, chắc có lẽ cô ấy  bị ảnh hưởng qua những phiên tòa cô ấy tham gia. Tôi cũng nói đùa rằng liệu Hạ Vũ có đề phòng tôi không, cô ấy chỉ nhếch miệng bảo cỡ tôi chỉ lừa được bọn nhóc choai choai thôi.

    Cứ tưởng mọi thứ trôi qua yên bình như cách mà tôi suy nghĩ, thật đáng tiếc là thế giới này không bao giờ vận hành theo cách mà chúng ta mong muốn, một hành động vô tình tưởng chừng như rất bình thường của tôi đã tạo thành hiệu ứng bươm bướm làm cuộc sống tôi bị đảo lộn. Điều kì dị đã đến với cuộc đời tôi khiến bánh răng vận mệnh của đời tôi bị lệch hướng.

    Hôm ấy tôi vẫn đi làm và trở về nhà như mọi ngày, khu chung cư tôi ở cũng đã hơi xuống cấp. Đôi khi sẽ hỏng vài cái bóng đèn ở hành lang, không thì chỗ vách tường bị ẩm mốc nổi lên vài đám rêu màu xanh đen lởm chởm như màu da của mấy con chó đốm.

    Có nhiều người ý kiến cho chủ toà nhà yêu cầu sửa chữa nhưng hình như họ không quan tâm lắm. Ông bảo vệ ở dưới nói rằng vài người đã chuyển đi khỏi khu này vì cơ sở vật chất tệ hại nhưng không ai quan tâm. Ông ấy cũng muốn chuyển đi nhưng lương lậu ở đây đãi ngộ rất đã thế việc cũng nhàn, ai lại đi đá chén cơm ngon như thế bao giờ.

    Ông bảo vệ thấy tôi là con gái còn ở một mình nên cũng khuyên tôi nên chuyển đi, đôi khi ở đây đèn hư hành lang chỉ được vài cái bóng đèn nhỏ le lói. Người ta đồn rằng có lẽ vài năm nữa nơi này sẽ bị phá đi để xây thứ khác, chắc vì lý do đó nên nhiều hộ gia đình vẫn bám trụ nơi này vì hi vọng sẽ được hưởng đền bù. Tôi nghe chuyện cũng không để tâm lắm chỉ ậm ừ rồi cho qua.

    Tôi lê tấm thân mình trở về nhà bóng đèn ngay hành lang tầng tôi ở đã hỏng cả tuần nay. Báo ban quản lý tòa nhà thì họ cứ hứa hẹn mãi nhưng không chịu cử người đến. Tôi cũng có ý định chuyển nhà kiếm một nơi tốt hơn để sống nhưng ngại làm quen với môi trường mới nên cứ hoãn lại. Nên đành chấp nhận ở nơi này đến khi tôi muốn chuyển đi thì tính sau.

    Do mỗi đèn ngoài hành lang ngay nhà tôi bị hỏng nên ánh sáng khá yếu. Nhìn vào hành lang sâu thăm thẳm không thấy điểm kết thúc thì tôi cũng chỉ biết thở dài, chắc tôi phải sắp xếp thời gian đổi chỗ ở thôi.

    Tôi cắm chìa khóa mở cửa vào nhà lúc ấy hình như chân tôi va vào thứ gì đó.

    Cúi xuống nhìn thì ra đó là một chiếc hộp không ghi thông tin gì ở trên, chắc là hàng chuyển phát nhanh mà tôi đặt nhưng không nhớ. Không biết mọi người có như tôi hay không, đam mê đặt hàng qua mạng nhưng hay quên nên đôi khi chẳng nhớ mình đã mua những gì. Thế là tôi bê chiếc hộp vào nhà đặt lên bàn ở phòng khách.

    Tôi ăn cơm nằm xem một vài tin tức trên tv thì Hoàng Nam gọi đến. Kể về anh chàng này thì cũng khá thú vị. Bọn tôi biết nhau nhờ Hạ Vũ giới thiệu. Cậu ta rất vừa ý tôi, khuôn mặt ưa nhìn và đặc biệt cậu ta rất cao. Hoàng Nam nếu chấm điểm dựa trên sự đánh giá khách quan của tôi thì cậu ta chỉ hợp làm bạn, cái miệng của cậu ta là thứ khiến tôi đưa ra kết luận như vậy. Yêu một anh chàng đẹp mã thì chắc ai cũng thích nhưng nếu anh ta có những phát ngôn đi vào lòng đất thì không ai cứu nổi. 

    Hạ Vũ nói rằng anh ta rất hợp với tôi, thời đại này kiếm được anh chàng đẹp mã, có điều kiện thì thật sự không dễ. Cô ấy còn nói rằng nếu tức giận mà nhìn thấy khuôn mặt đẹp thì cũng phần nào nguôi ngoai cơn giận, tôi thấy lời Hạ Vũ nói thật có lý cho đến khi chúng tôi có một cuộc hẹn riêng.

     Lần hẹn hò riêng đầu tiên của hai đứa cậu ta nói mái tóc nhuộm màu nâu của tôi nhìn giống lông con bò. Ôi vãi *** mái tóc mà tôi ngồi ở salon nửa ngày để chuẩn bị chỉn chu gặp cậu ta, thế mà cậu ta dám bảo giống lông bò. Từ hôm ấy tôi đã loại cậu ta ra khỏi danh sách người mà tôi có thể tìm hiểu.

    Tôi bắt máy tỏ vẻ không mấy vui vẻ:

    " alo có chuyện gì vậy?"

    " Oh no Khánh An điều gì khiến em quạo quọ với tôi thế, tối thứ 6 này mình đi chơi nhé  "

    Đúng là một tên nhóc lớn xác, nhìn qua cuốn lịch ở trên bàn thứ 6 ngày 13 được khoanh tròn. Hôm ấy tôi được đặc quyền cho nghỉ vì tuần trước tôi đã ở lại công ty tăng ca nhiều này. Dù gì cũng đang rảnh nên tôi đồng ý .

    " oh baby tôi rất mong được nhìn thấy em, thứ 6 không được trễ hẹn đâu nhé "

    "Hừ tên điên"

    Cúp máy tôi định trở về phòng bỗng nhiên chân tôi va phải thứ gì đó. Là hộp đồ chuyển phát nhanh, hồi nãy hình như tôi đặt nó ở trên bàn cơ mà. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc cơ thể, tôi trấn an bản thân. Có lẽ là do mình nhớ nhầm thôi, vốn dĩ tôi cũng là người hay quên trước quên sau nên tôi đã thành công tự thôi miên bản thân rằng do mình lơ đãng.

    Trong vô thức tôi đã mở chiếc hộp ấy, cơn gió lạnh từ ban công thổi vào khiến tôi vô tình làm rơi chiếc hộp xuống đất. Choang!!! Tiếng đồ vật bị vỡ vang lên, gió thổi vào càng mạnh hơn khiến rèm cửa bay phấp phới. Trong giây lát tôi dường như nhìn thấy một làn khói hình dạng hàng ngàn khuôn mặt tản ra khắp căn phòng. Gió thổi mạnh đến mức vài chậu cây nhỏ tôi để ngoài ban công cũng không thoát khỏi số phận bị rơi xuống.

    Tôi ngồi xuống bàn tay run run nhấc chiếc hộp lên thì thấy các tấm phù điêu bằng đá bị vỡ vụn chỉ còn một tấm coi như là còn nguyên vẹn. Điều kì lạ là các tấm phù điêu ấy đều được khắc từ đá không hiểu tại sao nó có thể vỡ ra một cách vô lý thế được.  Tấm phù điêu to hơn bàn tay một một chút, hình chữ nhật trên đó khắc những hình thù kì quái. 

    Trong khoảnh khắc nào đó tôi đã tự thôi miên bản thân rằng do bị áp lực với công việc nên đã sinh ra chứng hoang tưởng. Làm gì có hiện tượng gì ngoài gió thổi làm mấy chậu cây rơi xuống. Mọi thứ diễn ra quá nhanh làm tôi ngộ nhận rằng tất cả là do tôi suy nghĩ quá nhiều sinh ra ảo giác.

    Tôi không biết nên làm gì với đống đồ đã vỡ vụn này, cứ để nó dưới đất mãi cũng không được thế là tôi đánh liều nhặt hết đống phù điêu đó bỏ trở lại vào trong hộp rồi đem để trước cửa nhà. Lấy ở đâu thì trả về chỗ đó mặc dù nó không còn nguyên vẹn.

    Quả thật đêm đó là một đêm khó ngủ, tôi cứ bị bóng đè rồi giật mình tỉnh giấc. Không những thế tiếng bước chân ở lầu trên lặp đi lặp lại như âm thanh chiếc băng cát xét bị hỏng cứ chạy mãi một đoạn.

    "lộp cộp...,

    Lộp cộp

    Lộp cộp..." 

    Tiếng bước chân càng ngày càng phóng đại bên tai làm tôi không tài nào ngủ được. Hàng xóm tầng trên thật vô ý thức vì đang gắt ngủ nên tôi chửi đổng lên "D*** có để cho người khác ngủ hay không đây". Có lẽ lầu trên nghe được tiếng tôi chửi nên tiếng tiếng động ấy biến mất. 

    Hôm sau tôi đi làm với gương mặt bơ phờ, làn da tái nhợt cùng cuồng thâm dưới mắt, đồng nghiệp thấy tôi như vậy hoảng hốt. Chị Minh Khuê thốt lên:

    "Trời ơi! sao nhìn mày suy sụp như bị bệnh nan y ấy, thằng nào đá đấy à"

    "Đêm qua em bị bóng đè không ngủ được, mấy người ở lầu trên cứ đi qua đi lại không để cho ai ngủ nghê gì cả" - Tôi uể oải đáp

     Chị Minh Khuê nghe xong khuôn mặt trầm xuống kéo tôi lại một góc nhìn chằm chằm tôi từ trên xuống dưới, ghé vào tai tôi nói nhỏ:

    "Này dạo này cưng có đem đồ gì kì lạ về nhà không đấy"

    Nói về bà chị đồng nghiệp này thì chị ấy là một người phụ nữ rất độc lập, tốt bụng, tuy hay chửi nhưng rất hiểu tâm lý người khác. Mấy câu tôi hay chửi cũng là do học từ bà chị này mà ra, chị ấy đọc lập tài chính tốt tính nhưng lại thất bại trong chuyện tình cảm. Sau một cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc thì chị ấy quyết định độc thân đến hiện tại. Tôi rất quý chị ấy từ khi vào công ty cũng nhờ chị dìu dắt nên tôi mới đạt được thành tựu như hiện tại.

    "Em có phải con nít đâu mà đem mấy thứ kì lạ về nhà..." 

    "Sao thế?"

    Tôi đang nói giữa chừng thì nhớ lại đến chiếc hộp và tấm phù điêu đêm qua, khuôn mặt tôi biến sắc ngay lúc đấy

    ---

  • Chương 2: Lá bùa hộ thể


    Tôi đang nói giữa chừng thì nhớ lại đến chiếc hộp và tấm phù điêu đêm qua, khuôn mặt tôi biến sắc ngay lúc đấy. Chị Minh Khuê nhìn thái độ của tôi cũng đoán ra được tám chín phần chuyện tôi gặp phải không phải là hiện tượng thông thường.

    "Này, mày phải nói thật cho chị nghe mày đừng nói với chị là mày mua mấy thứ tà đạo đem về nhà đấy nhá"

    Suy đi tính lại lời của chị ấy nói cũng gần đúng mỗi tội mấy đồ đó không phải do tôi mua, tôi chỉ vô tình mang vào nhà rồi làm vỡ thôi. Đâu ai có thể lường trước được những thứ kì dị như thế sẽ xuất hiện ở nhà mình chứ. Tôi kể đầu đuôi câu chuyện cho chị Minh Khuê nghe.

    Thái độ của chị coi bộ rất nghiêm trọng, chị ấy bảo hết giờ làm phải ở lại đi cùng với chị ấy.  Bỗng dưng tôi nghĩ lại những điều mà tôi gặp phải, nếu đó không phải do tôi tưởng tượng ra thì hiện tượng đó là gì. Làn khói mang theo những khuôn mặt kinh dị đang gào thét, đây có phải là hiện tượng tâm linh hay chỉ là do tôi suy nghĩ nhiều. Những tấm phù điêu bằng đá trong chiếc hộp đó có phải là vật phong ấn làn khói kì dị đó hay không?.

    Rất nhiều câu hỏi được đặt ra nhưng không có câu trả lời. 

    Trong thâm tâm tôi vẫn tin tưởng rằng dạo này công việc mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác. Tôi tự nhủ bản thân rằng mình cần gặp bác sĩ tâm lý chứ không nên sống trong hoang mang lo sợ như vậy.

    Nguyên một ngày hôm đó tôi như người mất hồn làm việc không có hiệu quả, bình thường ở công ty tôi cũng là người hoạt náo nhưng hôm nay có vẻ như vì lo lắng chuyện đêm qua nên năng suất làm việc bị giảm.

    Tan ca chị Minh Khuê và tôi bắt taxi đến gặp một bà đồng mà chị Minh Khuê biết. Chị ấy nói rằng bà ta rất cao tay đã hóa giải được nhiều vụ bùa ngải. Nơi ở của bà đồng khá xa trung tâm thành phố nên chúng tôi phải di chuyển bằng taxi hơn hai giờ đồng hồ mới tới nơi. 

    Khung cảnh bên ngoài lớp kính xe dần thay đổi, từ những tòa nhà chọc trời san san sát nhau dần được thay thế bằng những đám cây, những ngôi nhà cách xa nhau. Chúng tôi xuống xe, trước mắt chúng tôi là một ngôi nhà cấp 4 đằng trước nhà thì trồng hai cây liễu rất lớn rủ những tán lá xuống. Còn đằng sau nhà là bụi tre lớn làm căn nhà trở nên âm u và ngột ngạt làm tôi sởn gai ốc. Khi tôi tính tiến đến gần ngôi nhà thì chị Minh Khuê ngăn tôi lại.

    "Khoan đã Khánh An!!! đừng bước vào"

    Tôi ngừng bước quay lại nhìn chị như muốn hỏi lý do tại sao không nên bước vào

    "Nơi này xung quanh trồng liễu thu hút âm khí vào ngôi nhà, cưng mà bước vào coi chừng bị thứ không sạch sẽ bám theo "

    "Vậy làm sao có thể gặp bà đồng đó được hả chị?"

    "Em cứ đứng đây đợi thôi, nếu bà ta muốn thì sẽ có người ra rước nếu không thì phải hẹn hôm khác chúng ta quay  lại."

    Chúng tôi đứng chờ một lúc bỗng tôi nghe thấy tiếng "lục cục,... lục cục,..." phát ra. Nhìn xung quanh để tìm ra nơi phát ra tiếng động thì cửa nhà mở, một đứa bé cầm cây xúc xắc đã cũ mèm bước ra. Đứa bé với cái đầu trọc lóc bị lồi sang một bên, chân tay nó gầy gò bị biến dạng cong queo, làn da nó nhăn nhúm, chỉ có một bên tai. Nó từ từ tiến lại gần chúng tôi, bởi vì đôi chân biến dạng nên mỗi bước đi đều không vững tưởng chừng có thể ngã bất cứ lúc nào.

     Nhưng đứa bé này vẫn giữ được thăng bằng và tiến lại gần chúng tôi, khi đang cách chúng tôi chưng một mét nó dừng lại nghiêng đầu nhìn chúng tôi nở nụ cười cái tay cầm cây xúc xắc vẫn lắc như có quy luật. Nó cất giọng nói the thé của mình:

    "Lâu rồi không gặp nha Khuê, xem ấn đường cô chuyển đen kia kìa... khặc khặc... chắc quả báo của cô đến tìm cô rồi..."

    Nó đứng đó cười khúc khích

    Chị Minh Khuê không nói gì cứ đứng yên nhìn nó, có vẻ nó thấy chị ấy không quan tâm nên liếc chị rồi xoay người đi vào trong nhà. Chị Minh Khuê kéo tôi đi theo sau nó, tay đứa bé ấy vẫn lắc cây xúc xắc theo nhịp điệu làm không khí trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

    Bước vào nhà mùi nhang xộc vào khoang mũi và cổ họng tôi, trong nhà rất tối chỉ có ánh sáng của đèn cầy. Trên tường treo rất nhiều người giấy không có khuôn mặt. Chính giữa nhà là một cái bàn thờ và 3 cái bát nhang đang tỏa khói . Nhưng lạ thay là bàn thờ không có bài vị hay bức tượng nào, chỉ có một mâm trái cây và một bó hoa được đặt sát nhau. 

    Ngồi dưới đất là một bà già da dẻ nhăn nheo đầu đội một chiếc khăn đỏ đang ngồi lắc lư. Nhìn thấy hình ảnh quỷ dị như vậy tôi trở nên sợ hãi nắm chặt tay chị Khuê. Từ khi đến chỗ này chị Minh Khuê rất im lặng khiến tôi có chút lo lắng nhưng không biết phải làm sao.

    Bà đồng nhìn thấy chúng tôi thì không lắc lư nữa nở một nụ cười quỷ dị.

    "Chà chà một cơ thể chứa đầy mùi của oán linh, cô đã làm chuyện xấu xa gì để người cô toàn mùi dơ bẩn thế cô gái. Nhưng không sao ta thích mùi này, mùi của sự tội lỗi..."

    Nói xong bà ta phá lên cười lớn, tôi thề nếu lúc đó chị khuê không đứng kế tôi thì chắc tôi đã bỏ chạy khỏi nơi quái dị này. 

    ''Có cách nào để tiêu trừ âm khí ám trên người con bé không?''

    Bà ta khi nghe chị Minh khuê hỏi thì trùm chiếc khăn trên đầu rồi lắc lư, tiếng " lục cục..." lại được phát ra sau lưng chúng tôi. Tôi xoay người lại thì thấy đứa bé ban nãy, không biết nó đứng sau lưng chúng tôi từ bao giờ. Tay nó liên hồi lắc cây xúc xắc trên tay, còn bà đồng thì đong đưa như con lật đật đôi lúc lại phát ra tiếng khóc.

    "Huhu,..

     Huhu...

    Tha cho tôi,.. tôi muốn đầu thai...

    Huhu

    Tha cho tôi..." 

    Bỗng bà ta hét lên thất thanh, khăn trùm đầu rơi xuống để lộ ra khuôn mặt nhăn nheo đôi mắt trợn trắng không thấy tròng đen đâu. 

    "Quý nhân tương trợ, thập tử nhất sinh là điều tất yếu phải xảy ra"

    Tiếng xúc xắc không biết đã ngưng lại từ bao giờ, bà ta ngồi khoanh chân, đứa trẻ kì lạ đến bên bà ta, nhặt chiếc khăn lên trùm lên đầu bà ấy. 

    Rồi nó cầm ly nước và một lá bùa màu vàng được gấp gọn đến gần chúng tôi

    "Cái giá của câu hỏi này là 2 năm tuổi thọ, ai sẽ là người trả đây?"

    Nghe đến đây tôi bắt đầu hoảng hốt, khi đức phật còn tại thế người từng cho rằng đời người chỉ dài bằng một hơi thở. Ai lại dám dùng hai năm tuổi thọ của mình chỉ đổi lấy một câu trả lời không có đầu đuôi thế này.

    Tôi ngập ngừng tính cầm ly nước lên thì chị Minh Khuê ngăn tôi lại

    "Để chị uống cho, chỉ là một ly nước lọc bình thường vô thưởng vô phạt thôi"

    "Nhưng..."

    Chưa nói xong chị ấy đã cầm lá bùa và uống cạn ly nước, tôi trách chị nếu đó là ly nước bình thường sao lại  không để cho tôi uống. Chị chỉ cười và bảo rằng chị là người đặt câu hỏi thì chị là người uống thôi,  tôi  không cần quá bận tâm về nó .

     Lúc ra về chị Minh Khuê đưa lá bùa cho tôi và căn dặn tôi phải luôn mang nó theo bên mình.

    Trải nghiệm khi ở nhà bà đồng ấy thật sự không vui vẻ gì cho cam, tối hôm ấy tôi thật sự không chợp mắt nổi hình ảnh kinh dị khi ấy cứ chạy mãi trong đầu tôi.

    Tôi lấy lá bùa mà chị Minh Khuê đứa cho tôi ngắm nghía. Lá bùa màu vàng trên nó toàn những nét ngoằng nghèo màu đỏ. Ngắm nghía một hồi tôi cũng quyết định không suy nghĩ gì nữa. "Người ngốc có phúc của người ngốc" suy nghĩ nhiều biết nhiều thì cuộc sống càng thêm mệt mỏi.

    Khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ tôi nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ căn bếp

    "Cạch...

     cạch

    ... cạch."

    Ban đầu tôi nghĩ là do chuột hay con gì đó đang ăn buffet trong bếp nhà tôi, nhưng có lẽ không phải chuột. Vì tiếng động này rất đều theo quy luật và không hề bị ngắt quãng, người ta nói "tò mò hại chết con mèo " quả không sai. Tôi rón rén tìm đến nơi phát ra tiếng động, mở cửa phòng tính bước vào căn bếp thì tôi thấy một cảnh tượng hết sức kinh hoàng.

    Một người phụ nữ mặc váy đeo tạp dề giống như các bà giúp việc trong mấy bộ phim cổ điển của Châu âu. Bà ta đứng quay lưng về phía tôi đang cặm cụi chặt thứ gì đó "cạch... cạch... cạch..." tiếng động vẫn không ngừng văng vẳng bên tai.

    Tôi run rẩy tính quay trở về phòng ngủ thì tiếng động ngừng lại, bà ta quay đầu 180 độ nhìn tôi nở nụ cười. Khuôn mặt bà ta rất bình thường duy chỉ có cái miệng khi cười kéo dài tới mang tai, trên miệng của bà ta còn dính vài vệt đỏ sẫm rất giống máu khi bị ôxi hóa.

    Tôi hét lên chạy vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại trước khi bị bà ta tấn công. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khi tôi tính chốt cửa thì bà ta đã cầm con dao của mình chặt nát cánh cửa của căn phòng. Tôi vì quá sợ hãi đứng không vững nên đã khụy xuống. Bà ta nhìn tôi bị như thế thì cười phá lên nhanh nhẹn túm lấy cổ chân tôi kéo lê đi đến nhà bếp.  Cơ thể tôi tiếp xúc với mặt sàn lạnh toát, tôi cố gắng vùng vẫy hòng thoát ra nhưng không thành.

    Bà ta đạp chân lên người tôi giữ cho tôi không chạy, đôi giày của bà ta làm tôi đau điếng . Bà ta cúi xuống đặt đầu tôi lên chiếc thớt dính đầy máu. Mùi máu tanh, mùi rỉ sét ập vào mũi tôi khiến tôi run lên bần bật nước mắt bắt đầu chảy. Tôi chỉ hi vọng đây là một cơn ác mộng chứ không phải là sự thật

    Khi bà ta dơ tay cầm dao lên là tôi biết rằng mình không qua khỏi đêm nay, tôi khi ấy chỉ ước rằng khi khám nghiệm tử thi thì thi thể tôi không bị thiếu phần nào. Tôi nhắm nghiền mắt chờ một cơn đau tiễn tôi về gặp ông bà nhưng chờ mãi không có cảm giác gì tôi liền mở mắt ra. Con dao của bà ta không chạm được vào tôi, chưa kịp thở phào thì bà già đó ném con dao đi dùng tay bóp cổ tôi.

    Lúc ấy tôi còn chưa kịp mở miệng chửi thề thì thì áp lực ngay cổ khiến tôi ngạt thở, tôi cảm giác như mình là một con cá mắc cạn đang cố gắng tìm lấy hơi thở của sự sống. Adrenaline trong máu tăng  làm tim tôi đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập bao giờ hết. 

    Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế một ý nghĩ táo bạo lóe ra trong đầu tôi. Lá bùa ở nhà bà đồng mà chị Khuê đưa cho tôi, tuy không biết có sử dụng được không nhưng mà cứ thử được ăn cả ngã thì nghẻo.

    Tôi một tay tôi kéo tay bà già kia để đỡ áp lực lên cổ, một tay tôi thò vào túi tìm kiếm lá bùa. Bản năng sinh tồn của một loài sẽ được biểu hiện ra khi nó gặp nguy hiểm có lẽ mụ già này cảm giác được tôi sẽ làm gì đó nên đã tăng lực ở bàn tay để tôi ra đi sớm hơn. Nhưng mụ già đó không ngờ rằng tôi đã tìm được lá bùa và ném vào người bà ta, thật bất ngờ  là nó có tác dụng có vẻ lá bùa làm mụ già đau đớn, mụ hét lớn nằm lăn lộn dưới sàn nhà.

    Bỗng một giọng hát không biết từ đâu vang lên trong căn phòng

    London Bridge is falling down,

    Falling down falling down,

    London Bridge is falling down,

    My fair lady

    Take a key and lock her up,...

     Khi nghe thấy âm thanh đó mụ già ấy vừa la hét vừa nhảy múa như một con rối, từng mảng thịt trên người bà ta bị tróc ra rơi xuống theo điệu nhảy , máu từ cơ thể bà ta tuôn ra làm ướt một mảng lớn sàn nhà. 

    Khi cơ thể bà ta hoàn toàn không còn nguyên vẹn thì bài đồng dao ấy cũng ngừng lại, tôi tiến lại gần thứ có thể xem là "thi thể" của bà ta thì nó hóa thành bột mịn rồi tan biến. Căn phòng trở lại vẻ vốn có của nó như chưa có chuyện gì xảy ra, tất cả mọi thứ vừa rồi chỉ như một cơn ác mộng kéo dài. Thứ chứng minh điều kinh khủng ấy thật sự tồn tại là lá bùa bị cháy còn sót lại một ít vụn giấy màu vàng đang rải rác trên sàn nhà

    ---

Xem thêm truyện khác

1 ý kiến bạn đọc:

  1. avatar Nặc danh says:

    Truyện bạn viết khá hay á , cũng lôi cuốn . Bạn có thể ra các phần sau sớm hơn đc không kk.